Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Cách vách, đừng nhìn trộm


Cách vách, đừng nhìn trộm Full (Tác giả: Nấm Truân Cua Nhỏ) - (Thể loại: Hiện đại, hài hước, oan gia ngõ hẹp)

Văn án

Đây là một câu chuyện, bắt đầu từ sự kiện tường khâu đến rình coi J tình …

Đây là trò khôi hài, từ hàng xóm biến thành người yêu …

Mỹ thực nam nhân bà VS quy mao lời nói ác độc nam

Thuần tưởng thở dài một câu —— oan gia a, oan gia!Ngài già rồi, tôi không thể trêu vào, nhưng chẳng lẽ cũng không thể trốn sao ?

Tô mộc cười gian một tiếng —— em cứ chạy đi, chạy đi! tiểu dạng, kéo bím tóc nhỏ của em ra, như vậy sẽ vĩnh viễn nằm trên tay anh.

—— Này! Dưa chuột, anh vì sao muốn ra vẻ nấm vụng trộm lẻn vào loài nấm rau dưa hóa cái?

– A … Bởi vì anh đã yêu cô bé ngu ngốc nhà bên cạnh rồi …

Tiết tử

Ngồi ở một góc trong thư phòng, nam nhân ngồi lên ghế dựa, cái cằm đẹp khẽ nâng lên, khuôn mặt để thành một góc cạnh hoàn mỹ, đôi môi nhắm chặc, ánh mắt tựa hồ đang nhìn chuyên chú về một hướng khác .

Trong tay anh đang cầm một quyển sách, nhưng thật ra từ nửa giờtrước đến bây giờ chỉ mới lật được một tờ, mà nửa giờ sau, nó vẫn chỉ có một tờ

Người đàn ông xinh đẹp này rốt cuộc đang nhìn cái gì ? Sao lại xuất thần như vậy …

Nhìn theo ánh mắt của anh, hiển nhiên, sẽ thấy một bức tường màu trắng, không, phải nói là thứ tròn căng trên tường kia, từ đây quan sát rất tốt, có thể thấy cả góc tường

Có chút phiền não, thu lại quyển sách trong tay, nam nhân đứng lên từ ghế, lấy ống kính chuyển về bức tường kia, từ nơi anh đang đứng có thể dễ dàng thấy một cô nhóc vui vẻ, một tay cầm tẩu, một tay cầm xẻng, xoay mặt nhìn về phía cây xanh, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn.

Phanh…

Một thanh âm truyền vào tai, chén nước đang đưa đến miệng nam nhân bỗng dừng một chút, sau đó nhướng nhướng mày, tâm trạng có vẻ khá hơn một chút

Cô gái ngốc…

Anh thấp giọng nói, đôi môi vốn thẳng tắp nay dần hình thành một vòng cung

Tuy nghiện rình trộm như anh rất hoang tưởng, nhưng anh thật sự rất muốn thấy bộ dạng của cô gái ngốc kia, nhìn cô ngu ngơ trì độn như vậy, tâm trạng bỗng nhiên tốt lên hẳn

Ngay cả anh cũng không rõ tại sao, chừng nào thì bắt đầu đây ?

Lúc bắt đầu hình như không phải như thế …

Khi nha đầu kia đến, đã là ba tháng trước…

Chương 1: Cãi nhau ? JQ bắt đầu !!!

Rốt cục cũng đến nhà, Tô Mộc cởi áo khoác ra, đặt lên giá áo tinh tế, cầm lấy đồ mặc ở nhà, đi vào phòng tắm.

Đốc đốc đốc…

Bàng bàng bàng…

Rầm rầm rầm…

Hình như có gì đang kỳ quái thì phải ? Tô Mộc cầm khăn lông, dùng sức xoa xoa tóc .

Đông đông đông…

Tiếng ồn kia dường như không có ý dừng lại, vội vã lau khô thân thể, Tô Mộc đi ra, cẩn thận nghe lại, dường như âm thanh kia không còn nữa

Rốt cuộc là hàng xóm nào ? Cãi nhau mà không có quy củ như vậy ?

Tô Mộc không nhớ có hộ gia đình nào như vậy, nơi anh thuê phòng là một khu cao cấp, khi đó, anh không định chọn căn hộ này, nhưng vì gần phòng khám, tuy có chút cũ kĩ nhưng cũng coi như sạch sẻ, ánh mặt trời ôn hoà, mà Tô Mộc cũng là một người thích sạch sẽ, cho nên coi như nơi này dễ ở. Mà trong chung cư già như vậy, đa số đều là người già, bình thường không ầm ĩ như hôm nay

Tô Mộc đi đến phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt rơi xuống cái bàn trà bằng thuỷ tinh, có một lớp bụi …

Tô Mộc kìm lòng không được nhíu mày, tại sao ? Trong nhà anh, đáng lẽ phải vô cùng sạch sẽ mới đúng

Móc khăn giấy ướt từ trong túi ra, hiển nhiên, mắt anh không thể dung hợp được tro bụi …

Đụng!

Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn, rõ ràng là xảy ra bên cạnh anh. Rõ ràng, có đồ vật gì đó đang di chuyển, cho nên …

Toà nhà như bị nổ bom, chấn động một cái, cái bàn thuỷ tinh vừa lau sạch sẽ lại … rơi một lớp bụi xuống

Đáng chết!

Tô Mộc nhịn không được thầm mắng một câu, rốt cuộc là ai không có mắt, tạo nên mặt trận hỗn loạn này ! !

Đông đông đông…

Rầm rầm rầm…

Lại là mấy thanh âm, hiển nhiên, mấy thanh âm này truyền đến từ cách vách bên kia

Được! Là hộ gia đình mới !!!

Tô Mộc nhớ tới hôm qua, chủ thuê nhà yêu tiền như mạng gọi đến nói, cái gì mà con gái của dì, hay là cháu trai bên ngoại gì đấy, nói tóm lại là sẽ ở cách vách nhà anh, đại khái là vừa tốt nghiệp, là một đứa bé biết thời biết thế

Tô Mộc kéo kéo khoé môi, nhưng nụ cười này không tính là nụ cười thật sự, hừ nhẹ một tiếng, khinh thường ném đi cái khăn ướt trong tay, có lẽ nên dạy cho nó biết, cái gì gọi là biết thời biết thế !!!

***

Dọn nhà mệt chết đi , Thuần Tưởng đấm đấm vai mình, thưởng thức giá sách vừa được chuyển đến vị trí tốt, không kìm lòng được mà cười, cả nhà, từ máy vi tính đến ghế sa lon, tất cả đều là tự cô đưa đến, mặc dù mất hết một ngày nhưng cũng chứng minh cô không hề nhu nhược, một cô gái xinh đẹp cũng không thể so sánh với cô !!!

“Yes! Thật là quá tuyệt vời!” Cuộc sống tự do bắt đầu làm cô nhịn không được, ngửa mặt lên trời huýt sáo

Tô Mộc vừa đến trước cửa liền nghe thấy một tiếng cười vô cùng quỷ dị . Thì ra là… Cái này là đứa bé biết thời biết thế sao ? !

Cốc cốc cốc !

Mặc dù trong lòng vô cùng bất mãn nhưng lễ phép cơ bản vẫn phải có, huống chi, thanh âm vừa rồi hẳn là của một cô bé, nếu đây là một cô bé thiện lương sạch sẽ, coi như là có thêm một người hàng xóm mới, Tô Mộc cảm thấy cũng không tệ lắm

Hình như có người đang gõ cửa ? !

Thuần Tưởng nháy mắt mấy cái, lắng nghe, hình như không có, chẳng lẽ nghe lầm sao, ở đây có ai mà đến tìm cô ? Khi dọn đến đây, trừ ba mẹ ra, cô chưa nói với ai cả

Cho nên, bên trong dựng lỗ tai nghe, bên ngoài tĩnh tâm chờ kết quả …, kết quả dĩ nhiên là…

Cốc cốc cố !!!

Không nhịn được gõ thêm ba tiếng, Tô Mộc nhíu mày. Đây gọi là biết thời biết thế ? Ngay cả cửa cũng không mở !!!

Chết !!! Thật sự có người gõ cửa !

Thuần Tưởng nghe thấy thế vội vã mặc giầy, mặc giầy còn sợ không kịp, sợ người đứng ngoài chờ lâu mỏi chân !

Thuần Tưởng nắm lấy đồ vặn cửa, xoay xoay, cánh cửa phát ra một tiếng “nha”, bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, mở cửa ra ánh sáng tự nhiên chiếu vào, một người đàn ông mặc đồ trắng đứng trước cửa, khuôn mặt anh tuấn, vóc người thon dài cao ngất, nhờ ánh măt trời chiếu vào mà quanh thân phát ra một luồng sáng nhạt …

Ông trời của tôi …

Thuần Tưởng ngơ ngác nhìn.

Hoàng tử xuất hiện !

Quả thật là hoàng tử điện hạ trong truyện cổ tích .

Thuần Tưởng nháy mắt mấy cái, có chút mê hoặc … Đây là lần đầu tiên trong đời cô nghĩ đến từ đó hợp với mình – – số đào hoa? ! !

Dĩ nhiên, ý nghĩ này chỉ trong nháy mắt, và cũng chỉ có thể là trong nháy mắt

Một giây sau, khi vị “Hoàng tử đại nhân” này nói chuyện, cô liền phát hiện, sự thật luôn cách tưởng tượng rất xa !!!

Cô bé này, sao lại si ngốc đây ?

Tô Mộc khẽ nhíu mày, nhìn người này từ trên xuống dưới, tết tóc bím, buộc đuôi ngựa, mặc quần yếm cao bồi, mắt to nhưng chẳng có thần thái gì, vừa không xinh đẹp vừa không đặc sắc, thậm chí… Làm anh cảm thấy hơi bị bẩn

Dĩ nhiên, Thuần Tưởng vừa quét dọn xong, còn vội vã đi ra mở cửa, làm sao mà sạch sẽ được

“Khụ khụ… Tôi ở cách vách.” Tô Mộc hắng giọng

“A A, thì ra là hàng xóm a! Xin chào xin chào, hôm nay tôi vừa mới đến, hắc hắc … Vừa rồi muốn qua chào hỏi nhưng không ngờ anh khách sáo như vậy, chưa gì đã đến trước cửa.” Thuần Tưởng lễ phép vươn tay ra, làm tư thế nắm tay

Tô Mộc nhìn Thuần Tưởng duỗi tay ra, phán đoán đầu tiên là bên trong có bao nhiêu vi khuẩn … Có ít hơn bồn cầu nhà mình hay không …

Chống lại ánh mắt của Tô Mộc, Thuần Tưởng nhìn về bàn tay mình, quả thật có vài vết bẩn màu đen, có lẽ do vừa rồi vận chuyển đồ mà dính vào, cũng không chú ý lắm

Có chút thất lễ thu tay lại, Thuần Tưởng tranh thu lau lau tay ở ống quần hai cái, nhìn nhìn lại, vết bẩn màu đen đã lau sạch sẽ, lại vươn tay ra cười hắc hắc với Tô Mộc

“Xin lỗi, vừa rồi khuân đồ nên hơi bẩn một chút. Xin chào, tôi là Thuần Tưởng, Thuần Phát Thuần, Nghĩ trong Suy nghĩ .”

Tô Mộc dĩ nhiên không có ý nắm tay cô, nhìn cô bé trước mắt này, ấn tượng càng ngày càng kém, khó có thể tưởng tượng, trên đời này có cô gái không câu nệ tiểu tiết như thế

Cô … Thật sự vậy sao ? !

Nhìn Tô Mộc, Thuần Tưởng không biết mình đã làm sai điều gì, để người này lộ ra biểu hiện như vậy … Hình như là ghét, vứt bỏ, khinh thường, miệt thị… Đủ loại từ ngữ để hình dung ánh mắt này …

“Thuần Tưởng tiểu thư phải không…” Tô Mộc bĩu môi, nâng cằm cao lên.”Tôi tới đây không có ý gì đặc biệt, chỉ là… Hy vọng cô có thể chú ý một chút, tự giác một chút, cô dọn nhà như thế nào tôi không xen vào, nhưng nếu cô dọn nhà xâm phạm đến lợi ích của tôi, tôi đành phải nhắc nhở. Cô có biết khi cô dọn nhà ầm ĩ bao nhiêu hay không ? ! Đặc biệt là tại chỗ có bức tường cách âm kém cỏi như thế này .”

Huống chi, phòng ngủ của hai người vốn là cùng chung một phòng, sau đó bị tên chủ thuê nhà tham tiền kia chia làm hai, thế nên ngồi ở thư phòng, Tô Mộc cũng có thể nhìn thấy cách vách đang làm gì trong phòng bếp, dĩ nhiên, trong một năm qua, căn phòng này vốn dùng để chứa tạp vật, về phần nó cách âm như thế nào, Tô Mộc cũng không quá để ý

“A, thật xin lỗi, dọn nhà nên có chút ầm ĩ, nhưng chỉ lần này thôi, chắc chắn không có lần sau !” Thuần Tưởng cười cười, có chút khó xử thu tay lại.

“Cô biết mình làm ầm ĩ là tốt rồi, làm người nên có chút tự giác, còn nữa …” Tô Mộc nhếch môi, khẽ cười một tiếng: “Thân là một cô gái, cô nên để ý đến bản thân mình một chút, bản thân lôi thôi lếch thếch như vậy, đối với những người bình thường mà nói, đúng là một loại hành hạ .”

Ôi chao? ! Cái gì vậy !!!

Người này, đang nói cái gì? !

Thuần Tưởng vốn đang nghênh cười bỗng phát hiện có điêu kỳ lạ, người đàn ông này, hình như …. nói chuyện không tốt lắm .

“Bình thường tôi cũng không phải như thế, chỉ là hôm nay …” Vội vàng giải thích, Thuần Tưởng cảm thấy có lẽ hôm nay do cô không lễ phép trước, cho nên Tô Mộc mới biểu hiện thái độ tệ như vậy, cũng không thể trách người khác được .

“Người sạch sẽ, cho dù có làm vệ sinh thì cũng sạch sẽ thôi, người vô cùng bẩn thì cho dù có thế nào cũng không thể sửa đổi được tập tính. Dế nhũi thoạt nhìn giống như rùa vàng, nhưng thực tế nó chỉ là trứng thối.” Tô Mộc nói xong liền đút hai tay vào túi áo, xoay người bỏ đi, một cô gái như vậy không đáng để anh tốn nước bọt

“A! Này !” Anh ta , anh ta … Anh ta đang mắng ai trứng thối vậy !!!

Thuần Tưởng thở phì phò trợn tròn mắt, đến tột cùng, nam nhân ác độc này từ đâu chui ra vậy a! Cô chọc anh ta chỗ nào ! Có cần dùng miệng lưỡi bén nhọn vậy không …

Tóm lại, hận thù giữa hai người cứ như vậy bắt đầu mà kết !!!

Chương 2: Sắc – dụ? Tỉnh lại đi!

Tô Mộc nhìn lại căn phòng mình đã quét dọn sạch sẽ lần nữa, lấy tay kéo kéo cổ áo, nghĩ có lẽ mình nên đi tắm lần nữa

Bụp bụp bụp …

Bốp bốp bốp …

Hai âm thanh bén nhọn truyền tới, Tô Mộc nhẹ nhàng nắm lại quyền, một cô gái như vậy đúng là làm người ta chịu không nổi. Nếu cùng người như vậy làm hàng xóm, quả thực…

Nghĩ vậy, Tô Mộc liền nhanh chóng cầm lấy điện thoại, bấm một chuỗi số dài, vừa nghe hai tiếng “tít tít” xong, điện thoại đã có người đón, tiếng nói kia anh thật sự rất không muốn nghe, nhưng lại phải nghe …

“A, là Tô Môc sao …” Đầu bên kia truyền đến một tiếng nói lười biếng, chậm rãi nói

“Chủ cho thuê nhà!” Khoé miệng Tô Mộc giật giật hai cái, không chút che dấu vẻ bất mãn 12 phần của mình, tiếp tục hỏi: “Xin hỏi, căn phòng bên cạnh đã có chuyện gì vậy ?”

“Ôi chao, Tô Mộc à, không phải hôm qua chị đã nói với anh rồi sao ! Là con gái của dì chị, em họ của chị, chị không chăm sóc nó thì chăm sóc ai đây .” Chủ cho thuê nhà nhẹ cười nói: “Hơn nữa, em họ của chị cũng không tệ nha, anh không biết đâu, nó làm đồ ăn rất ngon…”

“Đồ ăn cô ta làm cũng có thể ăn?” Tô Mộc nghĩ như vậy, liền nói ra miệng: “Chị có biết người đàn bà kia … Ôi chao… Chị cũng biết, người ác liệt bao nhiêu tôi cũng chịu được, chỉ riêng người không sạch sẽ … Vốn tưởng đó là một cô gái tốt, kết quả…”

“Này, Tô Mộc, sao anh có thể nói vậy chứ ? !” Chủ cho thuê nhà vừa nghe hắn nói như vậy, mặc dù biết Tô Mộc chỉ nói ngoài miệng vậy thôi nhưng vẫn có chút khó chịu : “Tưởng Tưởng đâu phải người như vậy, nhất định là anh hiểu lầm, hoặc là do tiêu chuẩn của anh quá cao rồi, chị nói cho anh biết, không ai có thể như anh, một ngày tắm ba lần, cọ rửa mười lần, nhìn vào gương cũng nói chữ ‘Vệ sinh’ như anh đâu !”

“Chủ cho thuê nhà! Khi nào thì tôi trở thành như vậy ? Tôi chỉ muốn cô ta con gái hơn một chút mà thôi!” Tô Mộc cắn răng nói: “Tốt nhất là biến mất sớm một chút …”

Không còn cách nào, Tô Mộc đã giao tiền đặt cọc ba năm cho chủ nhà, lúc này chỉ vừa một năm tròn, dĩ nhiên không có cách thoát thân, hơn nữa, với cá tính của Tô Mộc, nhất định sẽ không bỏ đi chỉ vì một cô gái

“Này này, Tô Mộc.” Tỷ tỷ cho thuê nhà khinh thường đảo cặp mắt trắng dã : “Chị nói, anh tìm hàng xóm hay là vợ đây ? Con gái hay không thì có liên quan gì đến anh chứ ? Được rồi, cứ vậy đi, chị sẽ nói cùng Tưởng Tưởng, nó muốn ở bao lâu thì ở. Nhớ rõ, anh cũng khi dễ nó!”

“Cái kia…” Tô Mộc vừa định mở miệng nói thêm gì đó, nhưng đã nghe thấy tiếng “đô đô”

“Đáng chết!” Tô Mộc tức giận ném điện thoại đi, cười lạnh một tiếng.

Nói đùa gì vậy, con gái như vậy, cho dù phụ nữ trên thế giới này có chết sạch, chỉ còn một mình cô ta, anh cũng không cần !!!

***

“Hắt xì …” Thuần Tưởng hắt hơi một cái, xoa xoa đầu mũi hồng hồng, hút hút mũi : “Có người đang nói xấu mình ? !”

Chẳng lẽ là người đáng ghét lúc sáng sao ? !

Dòng nước ấm áp rót xuống, Thuần Tưởng xoa xoa cánh tay, Tưởng Tưởng, cứ lau đi, đây là vị sữa tươi mà mi thích nhất mà

Quay đầu nhìn tấm gương lất phất sương mù, trong gương có thể nhìn thấy làn da trắng nõn , Thuần Tưởng nghiêng đầu, đánh giá từ trên xuống dưới, bẩn vậy sao ? Hôm nay cô thật sự giống như ve chai từ trong đống rác sao ?

Mặc dù không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng dù sao cũng gọi là ngũ quan đoan chính, nam sinh theo đuổi cũng có mấy người, nhưng tại sao trong mắt hàng xóm, cô lại trở thành chướng ngại chứ ?

Lại xối dòng nước ấm áp lên người, đây là một phương pháp giải lao hiệu quả, chỉ là căn nhà này không có điều kiện hiện đại, cho nên sử dụng bao nhiêu nước phải chú ý, nếu không giống như bây giờ vậy, chỉ xối nước lạnh lên thì không tốt …

Đợi chút !!! Đây la tình huống gì ? !

“Hí… Lạnh quá!” Thuần Tưởng đột nhiên run cả người lên, gấp gáp vọt về phòng ngủ

Vỗ nhẹ gương mặt mình, cô chỉ vào trong gương mắt : “Đồ mỏ quạ đen! Tự bản thân không thoải mái!”

Khí trời tuy không lạnh nhưng cả người nhơm nhớp bọt xà phòng , vừa lạnh vừa dính làm cô nhịn không được mà hắt xì một cái mạnh

Không có nước!!!

Phản ứng đầu tiên của Thuần Tưởng là gọi điện đến công ty cung cấp lò sưởi, nhưng nhìn lại đồng hồ, bảy giờ rưỡi… Khi này thì không còn mở nữa rồi

Nhịn không được hít mũi một cái, Thuần Tưởng vừa âm thầm chửi rủa, vừa âm thầm cầu nguyện, xin đừng có bị bệnh a …

“A !!! Chị Nhiễm !!” Bất đắc dĩ lắm, Thuần Tưởng mới gọi cho chị họ, đây cũng chính là chủ cho thuê nhà bây giờ của cô

“Ơ ơ, thế nào? Chịu ủy khuất?” Tạ Nhiễm nghe thấy giọng cô hơi kỳ lạ, có chút vội vàng hỏi: “Có phải tên tiểu tử thúi kia khi dễ em không ?”

“Cái này…” Thuần Tưởng dừng lại một chút, cũng không thể nói là khi dễ được, mặc dù hình như là có : “Không có gì, chị Nhiễm, hình như trong phòng hết nước rồi ? !”

“Để sáng mai gọi cho công ty nước, kêu bọn họ đến đổi lại vòi nước!” Tạ Nhiễm đáp lại

“Khoan khoan !” Thuần Tưởng thấy chị mình có ý cúp điện thoại, vội vàng gọi lại : “Chị !!! Bây giờ còn cách nào không ? Em đang tắm …”

“Không có !!! “Chuyện tốt” trăm năm khó gặp mà em cũng gặp được.” Tạ Nhiễm không nhịn được cười nói, nhưng cũng đúng thôi, tuy phòng Thuần Tưởng trang bị hiện đại nhưng quanh năm đều để đựng tạp vật, cho nên không có ý tu sửa lại

“Có nước nóng không ?”

“Một chén trà.”

“Hồ nước ?”

“Vừa đập nát .”

“…”

“…”

“Đến nhà bên cạnh đi …”

“Hả, cái gì?” Khoé miệng Thuần Tưởng giật giật hai cái, cố gắng tìm ra chút bỡn cợt trong lời nói của Tạ Nhiễm

“Cái kia… Không phải hôm nay em vừa gặp Tô Mộc sao !”

“Tô Mộc? !” Thì ra, người phiền phức sáng nay tên Tô Mộc a

“Đúng, chính là người đó, em sang đó xin tắm nhờ hoặc xin chút nước nóng đi ?” Tạ Nhiễm đề nghị.

“Cái này… Nhưng mà người kia …” Đâu phải cô không biết tên kia lợi hại thế nào, làm sao có gan mà đi qua a

“Được! Hỏi em chuyện này cái ? !” Thanh âm nghi ngờ của Tạ Nhiễm truyền đến

“Dạ?”

“Không phải em đang tắm sao ? Làm sao mà nói chuyện với chị lâu như thế ? Chẳng lẽ em … em đang ở trần sao !”

Thuần Tưởng ôm tay, run lên một cái, đi qua đi lại trước cửa nhà Tô Mộc

Trời ạ !!! Cô điên rồi, sao lại đến đây chứ ?

Rốt cuộc có gõ hay không đây ?

Thuần Tưởng run run, cắn răng một cái, quyết tâm vừa định mở cửa thì cánh cửa đã mở ra trước …

A một tiếng, trước mắt Tô Mộc liền xuất hiện một nha đầu tóc rối bù, chỉ bọc người lại bằng một chiếc khăn tắm đơn giản, kinh hoảng một chút nhưng khi nhìn rõ mặt cô thì liền cau mày

Tại sao lại giả trang thành như vậy, lắc lư trước nhà anh chứ ? Hay là thấy vừa rồi không có ấn tượng tốt với anh nên bây giờ, dùng – sắc – dụ ?

Không thể nào, Tô Mộc khinh thường khẽ cười một tiếng, chỉ bằng bề ngoài của cô ta, sắc đẹp thôi cũng không có khả năng rồi

“Kia… Cái kia, Tô tiên sinh.” Thuần Tưởng co rúm bả vai lại, run nhè nhẹ nói : “Cái kia, phiền anh , có thể… Mượn, mượn phòng tắm không ?”

“Máy nước nóng bị hư ? Hay là máy điều hoà ?” Tô Mộc khẽ vén lông mày lên, đẩy túi rác bên cạnh vào góc tường

Ai, mặc dù thấy ý nghĩ vừa rồi của anh thật sự rất ngu xuẩn, nhưng nhìn cô bây giờ có lẽ cũng không sai . Phụ nữ, luôn lợi dụng thân thể của mình để đạt được mục đích, được rồi, không thể phủ nhận đôi khi rất có hiệu quả, nhưng nhìn bề ngoài cô như thế này, hơn nữa còn ở trước mắt anh, tỉnh lại đi !!!

Thuần Tưởng liên tục gật đầu, nghĩ người này chắc nhìn thấy cô chật vật như vậy, không đến nỗi không còn lương tâm, chắc vẫn còn chút đồng tình chứ …

“Xin lỗi.” Nửa ngày sau, người kia mới nâng 2 tay lên, nâng túi rác lên nhìn cô, tiếng nói lười biến : “Thật xin lỗi, tôi nghĩ cửa của tôi không quen với cô đến mức như vậy”

“A… này, không phải, ý tôi là … Có thể …” Thuần Tưởng hiểu ý của Tô Mộc, nhưng bất đắc dĩ, cô đang cầu xin người ta, phải hạ thấp tư thái một chút, nếu không …

Phanh – -

Không đợi Thuần Tưởng nói xong, Tô Mộc đã không chút khách khí, đóng sập cửa .

Thuần Tưởng thầm cắn răng, rủa xả người đàn ông này, lại cảm thấy có chút uỷ khuất, không phải chỉ mượn phòng tắm một chút thôi sao, cô chỉ muốn nói, nếu không mượn phòng tắm được thì có thể cho cô chút nước nóng hay không

Ắt xì – -

Không có gì bất ngờ cả, Thuần Tưởng hung hăng hắt hơi một cái, cuối cùng mới gắt về phía cửa Tô Mộc một cái, tên hẹp hòi ! Ắt xì…

Chương 3: Mercedes-Benz? Không xứng với cô a!

Nhấp một ít trà nóng, Thuần Tưởng giội nước lạnh thấu xương, miễn cưỡng lắm mới tắm xong

“Hắt xì …”

Cảm mạo đã định, Thuần Tưởng kéo chăn lên người, xé tờ giấy cuối cùng lên bụng. Ngày mai là ngày đầu tiên làm việc, cho dù có bò cô cũng phải đi

Sư phó ở công viên Thuý Hương không phải tuỳ tiện nhận đồ đệ, đầu tiên là phải thông báo hình dáng bên ngoài, khả năng đặc biệt, sau đó làm chân sai vặt … Nhất định phải “Vượt qua”, cô đã quyết định rồi

Khó khi không dùng cây chổi đuổi cô ra ngoài, mà nói là “đợi”, cô đã cảm kích lắm rồi, nếu ngày đầu tiên mà còn xin nghỉ … Cô chết chắc rồi

Nhất định phải giữ ấm, như vậy thân thể sẽ nhanh khỏi bệnh hơn, tên hỗn trướng ở cách vách, đúng là không có tình người mà, còn cho là mình thanh cao lắm, đúng là đồ đàn ông ác độc

Cứ nghĩ như vậy rồi chìm dần vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng, sáng thứ hai vừa rời giường, Thuần Tưởng cảm thấy toàn thân khó chịu vô cùng

Đặc biệt là cánh tay kia, vừa nhấc lên là chua như hũ dấm vậy, miễn cưỡng nuốt nước miếng một cái, cả tiếng nói cũng không lên, cổ họng thật đau rát

Di chứng đáng sợ …

Thuần Tưởng vốn định đứng lên, nhưng ngay cả lực để dựa vào giường cũng không có !!!

Không được , không được rồi

Thuần Tưởng giơ cánh tay nhức mỏi lên, vỗ vỗ mặt, cố gắng thanh tỉnh một chút

Giằng co hồi lâu, rốt cuộc Thuần Tưởng cũng có thể xuất phát, đứng trước gương, Thuần Tưởng nhìn mình, môi đỏ, lỗ mũi hổng, khuôn mặt méo mó, mặc dù không có thể thống gì, nhưng kiên trì được như vậy coi như là tốt lắm rồi …

Mặc quần áo vào, Thuần Tưởng ho khan hai tiếng, đưa tay khoá cửa lại, thầm nghĩ , sáng sớm đầu tuần, xin đừng để cô gặp người xui xẻo

Đi ra khỏi cửa, bên ngoài không có một người.

May mắn !

Nét mặt Thuần Tưởng như thả lỏng một hơi, may mà không gặp tên kia, nếu không đoán chừng cô không có chuyện gì tốt nữa

Vác lấy túi tiền thật to, Thuần Tưởng bước nhanh xuống, trong khu nhỏ này, ngoại trừ sân đỗ xe đạp ra, không còn chỗ nào nữa, dĩ nhiên, nơi đây là phòng trọ đã xây từ lâu, ở đây cũng chỉ có ông già bà già, trẻ con … Cùng mấy nhân sĩ dưới tầng …

Dĩ nhiên, đối với người nghèo khó như cô cũng là bình thường, sinh viên đại học, đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp mà …

Nhưng là, chiếc xe Benz lấp lánh trước mắt này, không biết là vị nào muốn bỏ tiền phi nghĩa, hay là trộm cướp lừa gạt được …

Cái này, không phải là sơn trại a? !

Thuần Tưởng không kìm được, quan sát kỹ chiếc xe từ trên xuống dưới

Hôm qua khi cô đến không thấy a, không phải là vị nhân sĩ nào đó cố ý đỗ ở đây hòng kích thích những người nghèo khổ như cô chứ ?

Càng xem càng thấy chiếc xe này bảnh bao ghê gớm

Nói không ghen tỵ là giả, nhưng Thuần Tưởng vẫn rộng lượng lắc đầu, một ngày nào đó, cô cũng có thể có một chiếc siêu xe thể thao, khi đó, cô sẽ khinh thường nói một câu : Mercedes-Benz , tục !!!


Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .